Còn đó nỗi đau
Em biếng dệt nên không thành bức gấm
Biếng pha màu, chẳng đậm bức tranh thơ!
Dỗi lầm nhau “như một thoáng hững hờ”
Chỉ một thoáng mà đôi bờ cách biệt…
Chỉ một thoáng, nghìn trùng nào ai biết
Và nghìn đời, da diết những thương đau
Đau bây giờ, đau mãi đến ngàn sau
Nỗi đau ấy, không là nhau, không rõ!
Thực tế có, đã đồng tình thấy có
Có chút gì nho nhỏ giữa hai ta
Có chút gì thoang thoáng tựa như là
Là chút khói, bốc ra từ chút lửa.
Chút lửa nhỏ nhóm nhen tình hai đứa,


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét