Bé vỉa hè
Em cài nắng
hạ lên mi
Cho vàng hoe
tóc xuân thì mười hai.
Phong sương
một tấm hình hài
Nỡ quăng sau
gót, hỡi “hai người tình”!
Một đời chua
chát, lặng thinh
Một đời
không dám hỏi mình từ đâu.
Nỗi đau
chồng chất nỗi đau
Bước chân dò
dẫm… mai sau, nẻo nào?
“…” : Cha mẹ của Bé
Còn đó nỗi đau
Em biếng dệt
nên không thành bức gấm
Biếng pha
màu, chẳng đậm bức tranh thơ!
Dỗi lầm nhau
“như một thoáng hững hờ”
Chỉ một
thoáng mà đôi bờ cách biệt…
Chỉ một
thoáng, nghìn trùng nào ai biết
Và nghìn
đời, da diết những thương đau
Đau bây giờ,
đau mãi đến ngàn sau
Nỗi đau ấy,
không là nhau, không rõ!
Thực tế có,
đã đồng tình thấy có
Có chút gì nho
nhỏ giữa hai ta
Có chút gì
thoang thoáng tựa như là
Là chút khói,
bốc ra từ chút lửa.
Chút lửa nhỏ
nhóm nhen tình hai đứa,
Xin giữ giùm đốm
lửa nhỏ cho nhau.
Hiểu
Làm người, khó
lắm các em ơi
Cạm bẫy giăng
giăng khắp đất trời
Những muốn
thẳng người hăng hái bước
Đèo cao, vực
thẳm… dễ dàng rơi!
Làm người, khó
lắm các em ơi
Nín thở mà theo
vận đất trời
Cắn chặt đôi
môi “thêu dệt” sống
Thờ ơ một chút…
đã buông rơi!
Ta hiểu cho ta,
ta hiểu đời
Hiểu cho em
nhỏ, hiểu chiều rơi
Hiểu trăng lành
lạnh leo khung cửa
Hiểu những đêm
thâu, hiểu đổi dời…
Ta hiểu từ ta
hiểu đến em
Hiểu sương ấp ủ
lá khô mềm
Hiểu âm thanh
gọi rung lòng đất
Hiểu cả nhịp
tim… đêm trắng đêm!
Thao thức
Sao gà không
gáy hỡi gà?
Trong ta đang
tỉnh như là hết đêm.
Sao sương không
ẩm đầu thềm?
Mà ta thấy đã
ẩm mềm hai vai!
Xa xa, vệt sáng
đổ dài
Một vì sao rụng
đang hoài tưởng nhau…
Giao ước
Đã giao ước
cuộc đời bằng trái ngọt
Mà chua chanh
cho ớt cũng cay lòng!
Ta và em, chung
mỗi một cầu mong
Cho trái đất
xoay vòng chầm chậm lại.
Ngoài tình ấy,
thứ tình trai và gái
Ta còn tình,
tình đồng loại, em quên?
Những tháng
ngày sống kề cạnh một bên
Sao vẫn lắm
những thác, ghềnh…
khoảng cách!
Chỉ thông cảm
chứ lòng ta không trách
Vũ trụ còn cọc
cạch để lăn quay..!
Ta hẹn em, rồi
sẽ có một ngày
Gom vũ trụ, dồn
vào tay tất cả
Nắn nhỏ lại cho
gần nhau như đã
Buổi ban đầu,
cái giá của tình thương.
Thương biết mấy
Thương biết
mấy, những ai
Cứ lấp hoài con
suối
Nhưng “lấp”
chẳng đều tay
Dòng chảy ngày
thêm xiết!
Thương biết
mấy, những ai
Cứ thắp hoài
ngọn nến
Những trận gió
mỉa mai
Mãi đùa nhau
kéo đến!
Hướng về
Ai cũng có “hai
nửa lòng” để tựa
Còn em tôi, sao
lệ ứa nương nhờ?
Những tấm lòng
lạ lắc với lạ lơ
Nhưng nồng hậu,
không hững hờ lạnh nhạt.
Tình ruột thịt,
đành rằng còn khao khát
Nhưng tình
người đã dào dạt quanh em
Rất ngọt ngào
theo hơi thở từng đêm
Đủ ấm áp khi
bên thềm trở lạnh!...
Ai cũng thấy
cõi lòng đau canh cánh
Những mảnh đời
bất hạnh của em tôi
Những mảnh đời,
người vẫn gọi “mồ côi”
Nay là nơi
nhiều tấm lòng hướng đến.
Thực tế
Không là lũ
kiến, cắn chi?
Không là loài
muỗi, đốt gì thân nhau!
Con giun, con
dế… còn đau
Huống chi ta
“đốt”, “cắn” nhau… sao đành!
Biển còn muốn
dệt màu xanh
Trời còn muốn
trải “màu lành” ra che…
Nắng lên, ơn ớn
lời ve
Mưa tuôn, rờn
rợn ếch lè nhè rên!
Em đau, chưa
kịp ta đền
Người đau, em
cắm mũi tên thêm vào!
Đừng mê mải
“nói trăng sao”
Ta bên nhau
đấy, khi nào… “nói” chưa?
Bến
Bến nào mà
chẳng nhớ thuyền
Đò nào với nước
chẳng nguyền xe tơ
Ai xui con nước
hững hờ
Cho thuyền bỏ
cả bến bờ mà đi!
Khách xưa, bến
cũ nghe gì
Đìu hiu con
nước… thầm thì nỗi riêng.
Rao bán
Rao bán trần
gian ế ẩm rồi
Tìm về đỉnh núi
gửi mây trôi
Hạ mình năn nỉ
cùng tiên nữ
Xấu hổ… phải
đành, phải thế thôi.
Sao khách trần
gian lại mãi chê
Hàng không thiu
thối, sao không hề
Một ai hỏi thử,
xem qua giá…
Lạnh lẽo hồn
tôi, lạnh lẽo ghê!
Sao khách trần
gian mãi lạnh lùng
Hàng đây, xem
kỹ, món hàng chung
Chẳng riêng ai
cả mà chung cả
“Chung cả” mà
sao chẳng muốn dùng?
Hàng tốt, mau
chân, hàng tốt đây
Xin mời quý
khách hãy nhanh tay
Thời gian có
hạn, hàng vô hạn
“Nhân ái” là
hàng phải có ngay.
Cũng là du khách
Là du khách, nề
hà chi gót mỏi
Có sá gì bữa
đói lót bữa no
Huống hồ chuyện
lều nhỏ với trại to…
Bởi mỗi việc,
thoáng qua rồi tiếp bước.
Là du khách,
niềm vui treo phía trước
Ung dung xem
non nước, ngắm mây trời
Đứng thẳng
người dõi mắt biển sóng khơi…
Cho thỏa thích một
đời làm khách lạ.
Là du khách,
khôn bề mua tất cả
Lâu đài ư? –
Nấn ná được mấy ngày?
Không thể nào
gom gọn hết vào tay
Bởi mỗi lẽ thân
này thua sức nặng!
Là du khách,
chơi hết mình, sòng phẳng
Ta chơi xong,
gửi xác, chẳng mang về.
Giã từ
Mây che nắng ngả
rừng chiều
Gió che cánh
hạc theo diều lên không
Xa xa tay bế
tay bồng
Khăn tang ai
vấn cho chồng hay ai?
Xa xa bóng
ngả đường dài
Ba vành tang
trắng ngấm vài giọt châu…
Khao khát thanh bình
Đó đây, cả
mặt đất
Ngày thêm
những xót xa
Tình thương,
có thể hiện
Nhưng vẫn
thuốc ngoài da!
Được mấy
người muốn hiểu
Tình cốt
nhục trong ta
Được mấy ai
chịu nhớ
Anh em của
một nhà!
Đó đây, cả
mặt đất
Ngày thêm
những xót xa
Bao giờ mới
công nhận
Cùng một mẹ,
một cha?
Xin cảm ơn
trời đất
Những khoảnh
khắc thanh bình.
Khóc, cười
Khó nghèo,
em thấy em thương
Khổ đau bệnh
tật, máu xương… thế nào?
Đời chừng
một giấc chiêm bao
Cớ chi đây
đó kẻ gào người rên..!
Em còn đứng
cạnh một bên
Huống chi
trong cuộc, ai đền cho em?
Đời bao gian
khổ, khổ thêm
Ai gieo chi
“ý êm đềm” cho nhau!
Người ơi, có
thấy lòng đau
Máu xương
chưa đủ sức đau lòng người?
Người đang
khóc hay mãi cười
Cười trong
tiếng khóc! khóc, cười… là ai?
Sứ mệnh loài hoa
Chẳng nhất
thiết chi phải cấy, trồng
Vượt trên
thời vận để cho bông
Một đời lặng
lẽ gom hương sắc
Thơm, đẹp
nhân gian… đủ thỏa lòng.
Mẹ
Nếu bấy giờ
Mẹ tôi từ khước
Tôi chỉ là
bọt nước trôi mương!
Nhưng Mẹ đã
thương
Nên bây giờ
Mẹ hiện hữu
Bằng thịt
xương
Bằng cuộc
sống đời thường…
Cho tôi làm
nhân chứng.
Rao đổi
Xưa “gánh
tình ra bán chợ trời”
Có người
thiếu nữ định mua chơi
Dừng chân
toan hỏi bao nhiêu đấy
Rồi lặng lẽ
đi… chẳng một lời!
Thiếu nữ về
nhà lại ngẩn ngơ
Tiếc tình
tiếc cả mấy vần thơ:
“Dành riêng
em đọc, đừng đem bán
Kẻo uổng thơ
anh… gió bụi mờ!”
Rồi thiếu nữ
khôn! Chẳng kém ai
So hơn tính
thiệt chuyện lâu dài:
“Thơ xưa vẫn
đấy, em không đọc
Chẳng bán
mua gì, cũng nhạt phai!”
Giờ đành
gồng gánh bán muôn phương
Rao bán ngày
đêm khắp phố phường
Đến tận
sông, hồ, khe, suối, lạch…
Một vần thơ
rụng đáy yêu thương.
Một vần thơ
rụng đáy yêu thương
Hấp hối từ
lâu nỗi thế thường
Cấp cứu giùm
thơ, ai đó kẻ
Lòng còn sót
lại chút tơ vương…
Tính mãi
không ra cũng phải liều
Chẳng chờ
gia vị của hành, tiêu…
Hốt thơ trộn
với tình ta vậy
Rao đổi lưng
ly… xin xỉn chiều!
Thủ phận
Đã tìm được
cõi bình yên
Gót chân tạm
ổn giữa miền phù vân
Đèo bòng chi
thoáng hồng trần
Không đau
cánh én cũng bầm cánh hoa!
Thưa cùng
tri kỷ gần xa
Thiên đàng
là đấy? Niết bàn là đây?
Mỉm cười
Gió đưa
thoang thoảng tình người
Tình sông
núi cũng mỉm cười xanh xanh.
Bây giờ em
đã có anh
Có quyền vui
với mộng lành xa xưa.
Sang sông đã
có đò đưa
Thuyền về
bến cũ giao mùa tháng năm…
Một đời rút
ruột thân tằm
Một đời kiếp
nhộng oái oăm có thừa
Tơ giăng,
giăng mãi còn thưa
Chân trời
hạnh phúc cũng vừa nhóm nhen
Phòng khi
“tối lửa tắt đèn”
Bên nhau mặn
nhạt, chút men ấm lòng.
Người người
đáp mộng em mong
“Muốn là có
thể”, tình trong ý tình.
Trả về cho
khối nguyên trinh
Những bông
hoa của đời mình cưu mang
Hẳn em thôi
những phũ phàng,
Hẳn em yêu
lắm cái gian trần này...
Tình thơ
Vần thơ
không cánh cũng cao bay
Vượt cả
không gian cả tháng ngày
Để được sống
gần thi sĩ mãi
Cho hồn thơ
nhập khách thơ say.
Thơ chẳng
đồng hương với thế trần
Chút tình
cũng đủ để lâng lâng
Men thơ nào
phải như men rượu,
Không uống
mà say “các thánh nhân”!
Ai những vì
thơ mới hiểu thơ
Tình thơ
muôn thuở chẳng phai mờ
Thơ không
phản bội, không gian dối…
Thơ chỉ hồn
nhiên, chỉ đợi chờ.
Tình thơ
trong sáng tựa pha-lê
Chẳng biết
băn khoăn, chẳng não nề,
Chẳng vấn
vương gì vòng tục lụy,
Thân thương,
gắn bó… vẹn tư bề.
Yêu được
tình thơ chẳng dễ đâu
Tình thơ ai
bảo có tình đầu?
Vì thơ chung
thủy nên không thể
Có mốc thời
gian, có bể dâu.
Thơ đã là
thơ, chẳng dỗi hờn
Không hề
kiêu hãnh, không van lơn
Cũng không
quỳ lụy hay vênh váo
Mà mãi bay
bay, mãi chập chờn…
Có mến tình
thơ, ghé lại chơi.
Chân thành,
trân trọng, thơ xin mời.
Thơ mời tha
thiết trong thân thiết
Đến chắp
tình thơ thắp sáng ngời.
Dấu than (!)
(Tặng các
nạn nhân chiến tranh)
Em ơi! Đau quá
là đau!
Nỗi xưa vẫn
đấy! Một màu… như xưa!
Trời mưa!... vẫn
đổ cơn mưa!
Em ơi! Thế đấy!
Chưa vừa lòng sao!
Nghẹn ngào! Đất
vẫn nghẹn ngào!
Lăn quay! Đất
vẫn lộn nhào… lăn quay!
Ta giờ… tay vẫn
trắng tay!
Em ơi! Có hiểu
đắng cay… là gì!
Sao đành! Chỉ
một chuyến đi!
Cùng đi mà nỡ
không đi một đường!
Thương thì thương
quá là thương!
Nhớ thì nhớ
quá! Nhớ… dường chiêm bao!
Đỉnh cao! Cao
quá là cao!
Đỉnh đau! Đau
quá… cồn cào ruột gan!
Bây giờ níu hỏi
thời gian
Hay là níu hỏi
Ngọc Hoàng… tính sao!
Cỏ dại
Chẳng ngóng
trông ai, chẳng đợi chờ
Một đời lặng
lẽ, kiếp bơ vơ
Mấy loài cỏ dại
ngu ngơ quá
Mãi trổ bông
khoe khách hững hờ!
Thơ rừng
Bài thơ rừng,
anh viết
Từ muôn thuở,
xa xưa
Theo sắc trời
biêng biếc
Cẩn* hạt nắng lưa
thưa.
Suối khe nào
róc rách
Quanh tường đá
trông mưa
Chiếc lá chiều
bộc bạch
Gọi gió về…
đong đưa.
Bài thơ
rừng, anh tả
Lúc em còn ngây
thơ
Hoàn vũ còn
băng giá
Và trái đất
hoang sơ…
Bài thơ rừng,
anh viết
Bằng những
tiếng thú kêu
Bằng muôn hoa
sắc đẹp
Cùng chung một
nhịp đều.
Bài thơ chưa
đoạn kết
Chờ em vẽ thêm
màu
Chuyện nhau
không hề hết
Tiếp hẹn mãi
ngàn sau.
(*cẩn: đính vào).
Vọng
Tiếng gà còn
vọng tiếng quê
Dế đêm còn vọng
lối về năm xưa
Trời còn bữa
nắng bữa mưa
Mà em biếng
nhớ, đong đưa cánh diều
Rộn ràng như
thuở mới yêu
Tay bâng khuâng
hái tóc chiều dệt thơ!
Trời sinh em để
hững hờ
Và sinh anh để
ngẩn ngơ… bên đời.
Hơn, thua
Hơn thua nhau
mà chi
Đấm đá nhau làm
gì…
Thời gian vùn
vụt hối
Sắp hết một
chuyến đi!
Em ngỡ rằng
vĩnh cửu
(hí hố một đôi
lời)
Rồi bàng hoàng
kêu cứu
Khi “lưỡi hái”
đến nơi.
Đáng gì đâu,
đấm đá?
Còn lại gì, mặt
lạ?
Khi trời đã về
chiều
Lững lờ… như
chiếc lá!
Hãy xích lại
gần anh
Mình chung nhau
chiếc ghế
Đừng vị kỷ,
phân ranh…
Bởi mình rồi…
không thể!
Chênh chếch
Chênh chếch
vầng trăng chênh chếch cao
Tóc vàng xõa
gội sóng lao xao
Chân dung thực
thể xa vời quá
Ảo ảnh linh hồn
rụng đáy ao…
Chênh chếch
tình treo chênh chếch mây
Gió đùa bỡn mãi
khó lòng đây
Muốn “đừng”
chẳng dễ chi đừng được
Cũng lắc lay
cành… với điệu cây.
Trăng hãy về
non dỗ giấc hồng
Gió dừng tay
uốn những đường cong
Thôi mang mây
đến mà trêu nữa
Trăng chớ gieo
mình… vỡ quãng không!
Heo may
Heo may chầm
chậm chở thu sang
Là lúc thọ
sinh đã rộn ràng
Hỏi phải làm
gì cho trọn chuyến
Một lần đã
đến với trần gian?
Không hiểu nổi
Chút tình là
chút ngẩn ngơ,
Chút thơ là
chút vẩn vơ của tình.
Mình không hiểu
nổi được mình,
Làm sao hiểu
nổi được tình với thơ!
Dẫu về vét
hết mây mờ
Cũng không
hiểu nổi trăng lờ lững trăng…
Vấn tâm
Ôm nỗi buồn
dương thế
Em cấy lên
địa cầu
Sao chúng
mình không thể
Xoa dịu
những thương đau?
Em đi vẽ mặt
trời
Chôn vào
lòng trái đất
Trái đất bốc
thành hơi
Và mặt trời
biến mất!
Ôm nỗi lòng
nhân thế
Vung vãi
khắp nơi nơi
Thầm thì
nhau kể lể
Những chuyện
của đất trời…
Em đi vớt
trăng sao
Nhét vào
chiếc túi nhỏ
Không chịu
nằm yên đó
Chúng vỗ
cánh bay cao…
Phải làm gì
đây nhỉ?
(Một điệp
khúc, vấn tâm)
Hỡi những
người tri kỷ,
Hỡi các bạn
tri âm!
Ý đồ
Ngồi buồn
ngẫm nghĩ mà đau
Mượn đùa
chút chuyện “trầu cau” đỡ buồn.
Em ơi, mây
đã về nguồn
Chắc mưa
cũng sắp mưa tuôn đến rồi.
Xa xôi thì
thật xa xôi
Gần nhau
cũng đã gần rồi đấy em.
Trăng còn
gắm ghé bên thềm
Anh còn gắm
ghé bên em… dễ mà
Tình ta ta nối
với ta
Chung lời xướng
khúc trường ca Tình người.
Phải chi…
Phải chi ngày
ấy thôi thương
Bây giờ thôi
những vấn vương trái mùa.
Xin đừng tính
chuyện được, thua
Em ơi… âu cũng
trò đùa thế nhân!
Dối
(thay lời một
người)
Ta sống một đời
để dối gian (?)
Chẳng riêng chi dối với riêng nàng!
Tấm thân ta
cũng mang thân dối
Dối nhất là khi
phải đường hoàng
Ta dối nỗi đau
dưới tiếng cười
Dối buồn, nói
nói… để “buồn” vui
Những khi khua
động nhiều môi mép
Là lúc phân
bua… che mắt người!
Ta dối với
lòng, những áo cơm
Dối mùi, ta phủ
lớp dầu thơm
Dối hồn, thơ
thẩn tìm thơ rụng…
Khi dối chẳng
xong, lại dỗi hờn.
Ta dối cuộc
đời, đã có ta
Dối đêm, đốt
lửa để đêm … qua
Dối tình, ta
cũng yêu đương lắm:
“Hạnh
phúc” thêm thêm… lại lúc là!
Đức, tài
Người rằng
“tài”, “đức” sánh đôi
Ta rằng cái
“đức” cuốn lôi cái “tài”.
Ai “rằng” thì
mặc kệ ai
Ta rằng “rốn
đức” mà tài “tứ chi”.
Mang gieo “vốn”
đức trước khi
Phần tài… lời
lãi, sẽ qui tụ về.
Trong tay ta có
“bề bề”:
“Đức” chễm chệ
giữa, bốn bề “tài” vây.
Người người
sung sướng vui say
Người người
mãn nguyện những ngày
chờ mong.
Cõi đời
Ngồi giữa
lòng người
Mà tưởng
chừng như chiếc nấm!
Đi giữa dòng
đời
Mà lạ lẫm
tựa bóng ma!
Phải,
Vì ta chỉ là ta
Nên đời còn lạ
lẫm;
Ta chỉ là ta
Nên đời còn
nhầm lẫn…
Thôi, dẫu là:
Một chiếc nấm,
Một bóng ma!
Ván cờ
Mới là một
bước, khựng khờ…
Em thêm bước
nữa thêm khờ khựng anh!
Thôi thì
thôi cũng phải đành
Đã không
quyền hành đừng đóng khung nhau.
Mai sau, chỉ sợ
mai sau
Không đau vì
nhớ mà đau vì hờn:
Vần thơ còn níu
van lơn,
Đừng ruồng bỏ
chúng cô đơn bụi bờ…
Em về sắp lại
ván cờ
Có quên, quên
Chốt; đừng hờ ơ Xe.
Giăng giăng
Chiều.
Chiều đẹp tựa
bức tranh!
Giăng giăng sợi
nắng
mong manh cuối
vườn
Thoáng se chút
lạnh như sương
Cơ hồ bóng lẻ
khóc rừng thu sang!
Giăng giăng
trên đỉnh non ngàn
Dải trăng trắng
cũng rủ màn thưa che…
Em cùng ta đứng
lặng nghe
Lũ chim thầm
gọi nhau về xa xa
Giật mình, bên
cạnh, bóng ma(?)…
Còn em thì đã
bỏ ta lâu rồi!
Nửa bài thơ xưa
Như còn văng
vẳng bên tai
Chút mong
manh gió nửa bài thơ xưa
Tình ai ướm
nắng trong mưa
Chi cho xung
khắc nửa mùa khói bay!
May còn sót
lại đôi tay
Vẽ thoang
thoảng chút hình hài thế nhân
Ôi! Kiếp phong
trần!
Chi chi! Lắm
lắm! Ân ân! Tình tình!
Bước đi
Giăng mắt buồn
đo nỗi nhớ mùa thu
Em qua phố gửi
mây mù phơi trước cổng!
Hồn ta khô giữa
chiều mưa gió lộng
Em không cười,
giữ hờn đọng trên mi!
Một, bước đi.
Rồi ba, bốn… cũng bước đi
Chẳng sót lại
chút gì… ta vẫn ngỡ.
Tháp cổ
Tháp cổ còn
đây, đứng lặng thinh
Bao nhiêu hưng
phế, bấy nhiêu tình.
Ai mang nhung
nhớ chôn vào gạch
Chôn cả trời
mây… thuở chúng mình.
Lãng du
Em đang giăng mộng tìm thơ
Ta bay bổng gọi
bụi mờ lãng du
Cho tình gặm
nhấm mây mù
Cho hồn uống
cạn thiên thu chén đời
Vê tròn tâm
tưởng cuộc chơi
Vọc hoài hoàn
vũ bời bời ruột gan…
Em về dò dẫm
Niết bàn
Ta đi tìm lại
Địa đàng xa xưa.
Vòng quay mọc
nắng trổ mưa
Vòng quay rú
gọi… ai vừa xa ai!
Bóng mờ
Bàng hoàng
những tưởng vần thơ
Chưa toan đuổi
bắt bóng mờ đã xa!
Sững sờ ta đứng
hỏi ta
Phải chăng chiếc
bóng hay là… hồn thơ?
Thi nhân và Lãng tử
Lãng tử :
Học đòi con
nhện giăng tơ
Hai đứa hai bờ
căng một sợi dây
Chỉ hồng, bên
đó bên đây
Hai ta kéo
thẳng là xây được cầu
Cho tình thôi
cách sông sâu
Đêm đêm ra cầu
tâm sự dưới trăng…
Bàng hoàng con
nước cuốn phăng
Đưa ta về biển,
báo rằng: cầu trôi!
Thi nhân :
Xin đừng “nối”
sợi chỉ hồng
Mong manh,
nguy hiểm, khó lòng dám sang
Sông dài
chẳng có đò ngang
Dòng xuôi
không bến, bẽ bàng… cách xa!
Chiều chiều
cùng ngóng trông qua
Nối hai ánh
mắt… ta làm cầu treo.
Dư luận :
Cầu treo,
chấp nhận cầu treo
Treo chi ánh
mắt… và treo chi tình!
Hoa không trổ
Được gọi là
hoa, chẳng trổ hoa!
Phụ lòng
mong đợi biết bao là…
Giận đây
cũng muốn “cho quên lãng”
Nghĩ lại
không đành, những xót xa.
Hoa và người
Cành hoa khi
hãy vườn người
Ta say chiêm
ngưỡng mỉm cười với hoa.
Không mơ
riêng của cho ta
Khỏi âu lo
sợ phải xa cách lòng.
“Không
mong”, có nghĩa là mong
“Không mơ”,
có nghĩa là lòng đã mơ.
Không
thương, sao thấy hững hờ
Không yêu,
sao biết ngẩn ngơ với tình?
Nào ai dám
chắc với mình
Đóng khung
hồn lại, trói tình quẳng sông
Nào ai dám
chắc với lòng
Không vòng
vo với những vòng quẩn quanh
Cõi đời, thế
sự mỏng manh
Nào ai dám
chắc trong lành hơn ai!
Chừng như
hoa cũng thở dài
Là hoa, cũng
phải một vài thương đau.
Huống mình,
hờn dỗi gì nhau
Cho thêm
nhức nhối mai sau… kiếp người.
Hiu quạnh
Em không về
bến cũ
Ai rủ nắng
chiều hanh?
Tung tăng
với gió Cổ thành,
Với dòng
Thạch Hãn
long lanh…
sóng buồn!
Thiên đường cho em
Em rày đòi
hỏi gì hơn
“Cách ngăn”,
còn có “kẻ hờn” nhớ thương!
Âu rằng cũng
đã thiên đường
Dành riêng
em đấy, một phương trời chiều.
Hỏi lòng,
lòng chối “không yêu”
Hỏi trăng,
trăng mắng “lắm điều vẩn vơ”!
Hay em, tan
hết vào thơ?
Lạnh lùng
gió chở thờ ơ hồn về…
Mai đây mình
tỉnh cơn mê
Cùng nhau
chắp cánh bay về hư vô!
Nhớ Bà Huyện
Người xưa
nay đã về đâu
Bỏ hiu hắt
lạnh thêm sâu vũng đời!
Ai còn đốt
nến van mời
Mà sao vẫn
nỡ không lời từ ly…
Phàm trần
cũng chẳng can chi
Đất trời
trêu ghẹo, nghe gì sau lưng?
Mai kia
Nếu mai kia gặp
lại
Các tiền nhân
nhà mình
Chắc các ngài
sẽ khóc
Trách ta lắm
bạc tình!
Các ngài tiếc
buổi trước
Cùng chung một
cái hang
Lòng yêu nhau
như nước
Cứ dâng tràn,
dâng tràn.
Các ngài thèm
buổi ấy
Cùng chòi lá
nương thân
Cùng ăn chung
một miếng
Chưa hề biết
“chia phần”!
Bây giờ ta văn minh
Biết tích lũy
cho mình
Ngăn ra nhiều
lằn, vạch…
Đưa đến chỗ bạc
tình!
Một bia “hai dòng”
Bây giờ, e ngại
gần nhau
Mai kia, anh
trước em sau, chung đường.
Mặt ngoài,
người ngỡ yêu đương
Lòng trong, mỗi
chút văn chương mà gần.
Bấy giờ, thân
thật là thân
Hai ta “như thể
tay chân” khó lìa.
Dẫu rằng núi
rẽ sông chia
Không yêu
đương cũng một bia“hai dòng”.
- “Hai dòng
mà chỉ một bia”
Dại gì ta lại
tự chia ta… đành!
Không “ưa” cũng
nối cho thành
Không yêu cũng
gắng dỗ dành cho yêu
Dẫu rằng trời
có về chiều
Nắng hanh chút
nắng, lòng yêu chút lòng.
- Xin đừng
hiểu lệch ta mong
Ta không
muốn lệch khỏi vòng ta mơ:
Mơ em thêm
chút hững hờ
Mơ ta thêm
chút ngẩn ngơ… gọi là
Hai hồn hai cõi
xa xa
Cử chung mai
mối giao hòa hồn thơ.
Với Hội An
Em, phố cổ
Anh, huyền thoại
linh hồn.
Vo hoang sơ
cô đọng
Thành nguyên
thủy càn khôn.
Cũ hay mới (?)
Tặng tác giả bài thơ “Xóm cũ”
“Xóm cũ” người
ta, chẳng phải ta!
Cớ sao “tình
tự” cảm như là
Đã từng chung
xóm từ xưa ấy
Ảo mộng, giật
mình, những xót xa…
Xóm “cũ” người
ta, chẳng phải ta
Với ta là mới,
bởi ta là
Chưa hề chung
xóm cho nên mới
Vẫn mới vì ta
vẫn đứng xa…
“Xóm cũ” người
ta rất dễ thương
Một lần “rủi”
thấy, dẫu chưa tường
Cũng bao ấp
ủ chờ trong mộng
Chung xóm
cùng ai… lại trái đường!
Hồn xóm
người ta những trắng trong
Bao lời ca
tụng mãi ngoài vòng
Vì e ngại
quá nên kín quá
“Kín quá”
cho nên cũng khó lòng…
“Cũ”, “mới”…
giờ đây ta mới hay
“Mới” là
những cái ngoài tầm tay,
Cái trong ảo
mộng, trong mơ ước…
Và “mới” là
khi chưa tỏ bày.
Chi…
Dòng
châu ôm ấp dòng đời
Chi
cho biển mặn, ngọt lời mưa bay
Sợi
tình trói chặt đôi tay
Chi
cho lúng túng tháng ngày dương gian
Thôi
thì đã cuộc ngổn ngang
Cũng
xin đôi chút rộn ràng… làm quen.
Địa đàng
Em từ cõi
nguyên sơ
Tiềm ẩn
trong hoang dã.
Khách đi hái
vần thơ
Rơi vào tâm biển
cả.
Từ biển cả
bồng bềnh
Khách hóa
rồng bay lên
Lạc vào nơi
hoang dã
Trong tiềm
ẩn, gặp em.
Em là chủ
vườn hoang
Ta rùng mình
trái cấm
Sợ đuổi xa
địa đàng
Một vì sao
thăm thẳm!
Vừa chuộc
lại địa đàng
Chung tay
nhau gìn giữ
Nơi còn
nhiều tâm sự
Không xa lắm
trần gian.
Thích
Là gà, thích
gáy rạng đông
Là tằm, sống
thích dâu trồng phù sa
Là anh, chỉ
thích em qua
Còn em, chỉ
mỗi thích là mau quên!
Hành hương
Hành hương
một chuyến địa cầu
Mà em đến
trễ, biết đâu anh chờ!
Trễ là trễ
phút, trễ giờ
Em nào có
trễ hồn thơ giữa đời.
Tụi mình
chung một cuộc chơi
Đồng hành
thì có, “đồng thời” thì không.
Đồng thuyền,
đồng bến, đồng sông
Sao còn “mỗi
cái”… không “đồng” cho luôn?
Ga nửa đường
Em nào dám
đến trễ đâu
Tại anh vội
vã giục tàu rời ga!
Bận lòng em
phải bôn ba
Theo tàu, em
đón… một ga nửa đường.
Thôi thì
chiều đã pha sương
Mời khách
“cùng đường” cùng uống một ly.
Ở lại
Bây giờ ở
lại với dòng sông
Người ấy còn
chưa muốn lấy chồng.
Có lẽ nặng
lòng quê quán quá (?)
Chiều chiều
lặng ngắm phía trời đông…
Độc hành
Ván cờ, ta
sắp một bên
Chỉ đi một
nửa cho thênh thang đường.
Tình thương,
một nửa, ta thương
Nửa kia,
không buộc, kẻo vương vấn người!
Cho lòng mãi
mãi còn vui
Cho tình mãi
mãi còn người của nhau.
Đồng hành
Đánh cờ,
đừng đánh một mình
Em run sợ
lắm giam tình cô đơn!
Dẫu rằng
chẳng để thua, hơn
“Nửa kia”
xin chọn, kẻo hờn lòng anh.
Dĩ nhiên em
phải là “xanh”
Xe xe, chốt
chốt… ta thành hai tiên.
Cảm đề
Thơ tình người
đã bốc hơi
Ta cô đọng lại
thành lời mưa ngâu
Êm đềm như giọt
tình đầu
Không che kín được
thẳm sâu dỗi hờn!
Em còn nũng nịu
cô đơn
Là còn hiu
hắt thoảng vờn heo may…
Ước gì là
cánh chim bay
Ta sẽ ngày
ngày đậu trước nhà em;
Ước gì là
sợi gió mềm
Lách qua khe
cửa nghe em thở dài;
Ước gì là hạt
sương mai
Cùng em lấp
lánh một bài tình ca!
Uy lệnh
Khủng khiếp
thay! Uy lệnh đất trời
Một hàng,
thẳng tắp, một hàng chơi
Bước đi mấy
bước, nằm im xuống!
Chẳng dám
kêu ca, dẫu một lời.
Phin càphê
Từng hạt
đắng rơi rơi
Bâng khuâng
lòng du khách
Từng giọt
sương chầm chậm
Hoàn vũ
thêm… rối bời!
Từng ngụm
đắng suy tư
Xốn xang hồn
cô lữ
Thoang
thoảng hương vờn dụ
Xáo trộn cả
thực, hư…
Từng giọt
đời háo hức
Cũng đua đòi
rơi rơi
Từng giọt
tình rạo rực
Bốc khói
theo mây trời!
Hóa ra
Vói tay vớt
hết thiên thần
Hóa ra mảnh
vỡ lời trần gian khuyên
Quẳng về cho
cõi vô biên
Hóa ra chút
khói… giữa miền tro than!
Phát khùng
Quanh quanh,
anh nói quanh quanh
Nói gì cũng
ngại, chắc anh phát khùng!
Mông lung,
anh nói mông lung
Nói gì cũng
ngại, chắc khùng em ơi!
Khơi khơi,
anh nói khơi khơi
Nói gì cũng
ngại, kêu trời, trời lơ!
Dại khờ,
hoàn trả dại khờ
Một đời lặng
lẽ với khờ… dại riêng.
Nửa mảnh đời
Xé nửa mảnh
đời quẳng xuống sông
Cho dòng
nước lũ cuốn về đông;
Nửa làm diều
thả tung theo gió
Còn lại cho
mình… mỗi rỗng không!
Ẩm mềm
Em về trải
mộng ra xem
Mộng meo mốc
quá ẩm mềm tháng năm
Đường về với
mộng mờ tăm
Chân ai dấu
cũ mãi vằm lên chân..!
Xin đừng hỏi
vặn “phong trần”
Không
“phong”, “trần” cũng tần ngần, trơ trơ!
Cũng đừng
hỏi vặn “mộng mơ”
Không “mơ”
thì “mộng” cũng trơ trẽn buồn!
Điền khuyết
Thương bàn
tay lắm mất
Xót hụt hẫng
những lòng
Chỉ mỗi một
cầu mong
Tương đối
nào trả lại…
Cuốn đi
những bệ rạc
Trong lòng
người xót xa;
Cào đi những
đổ nát…
Trồng xuống
một loài hoa.
Ý xưa
Phải chăng
không thấy em về
Mấy con dế
nhỏ não nề khóc đêm?
Phải chăng
sương ẩm vai mềm
Cho lau lách
cũng dáng thêm hững hờ?...
Trở mình,
cành trĩu vần thơ
Khua hồn xưa
cũng ỡm ờ ý xưa!
Langbiang
Langbiang
sẵn sàng xua hết nắng
Từng ngụm
đời mây trắng chảy vào tim
Đón khách du
mơ ước mãi đi tìm
Chút thanh
thản xứ trăng mờ huyền ảo.
Ôm trần thế
một đời đi bán dạo
Ôm đi hoài,
đi lảo đảo… còn đi
Rao khan
lời, ế ẩm chút tình si
Mà ai đó
chẳng hay gì: đỉnh lạnh!
Và mai mốt,
tìm được rồi đôi cánh
Điệu ru
ngàn, bất hạnh sẽ dần tan.
Langbiang!
Sẽ tỏa rạng hào quang
Vì em xứng
là ngai vàng Nhân ái.
Thì thầm nắng mưa
Thì thầm chi
lắm, nắng mưa!
Cho thêm rạo
rực bốn mùa trần gian
Cho muôn
kiếp mãi rộn ràng
Nghìn nghìn
năm phải bàng hoàng thực, hư!
Bốn mùa
Hạ về nung
nắng nóng lên
Hay là nắng
nóng, gọi tên “Hạ về”?
Thu sang,
mây trải bốn bề
Hay là mây
trải, chữ đề “Thu sang”?
Vào Đông,
mưa gió phũ phàng
Những mưa,
những gió… lại quàng “vào Đông”!
Xuân còn
toan tính gì không?
Hay Xuân
cũng chỉ một vòng quay theo!
Cũng vẫn…
Em không về,
ta nhớ
Em bên nớ,
quê buồn
Chiều chiều
cũng ý chiều buông
Lối xưa cũng
vẫn chuồn chuồn bay bay.
Một thời con gái
Ngày xưa em
mới tú tài
Vì duyên
phải bỏ áo dài theo duyên!
Giờ tà áo
trắng nằm yên
Lãng quên
đáy tủ, hờn miên man hờn.
Xa rồi! Một
thoáng cô đơn
Quẳng bao kỷ
niệm chập chờn sau lưng…
Nhớ thời con
gái quá chừng,
Một thời con
gái bỗng dưng bay vèo!
So sánh
Cái ăn, cái
uống… cũng sinh phiền
Chẳng giống
như hồi ở cõi Tiên
Chẳng áo,
chẳng cơm, chẳng sách vở…
Chẳng bao
giờ nghĩ đến đồng tiền.
Biệt tin
Ngày xưa
mình gặp giữa trời
Thì nay đành
phải giữa trời tiễn nhau!
Hỏi rằng có
thoảng nỗi đau?
Xin thưa, có
thoảng, cũng đau giữa trời.
Phải chăng
người đã cạn lời?
Chọn chi ngữ
nghĩa “giữa trời”, hỡi em!
Bây giờ đêm
nối liền đêm
“Giữa trời”
không nối được “em giữa trời”!
Cũ rích
Chẳng có gì
mới lạ
Chung quanh
trái đất này
Mọi điều
theo sỏi đá
Ôm điệp khúc
lăn quay!
Tìm hồn Vọng phu
Hồn em giờ ở
nơi đâu?
Trơ trơ thân
đá cho đau lòng này!
Khắp đường
đã gửi thơ bay
Một bầy tinh
tú giành nhau xem rồi
Mà sao lặng
tiếng im hơi
Cho ta ngất
lịm… giữa trời sao khuya!
Chinh phụ :
Hồn em giờ ở
Thiên đình
Ngọc Hoàng
ra lệnh “làm thinh… cho chừa”
Chiều chiều
bỏ thói say sưa
Bỏ lời thơ
vụng… ngông đùa vu vơ!
Chinh phu :
Nhớ em ta
mới làm thơ
Thương em ta
mới vu vơ mấy lời
Em thầm năn
nỉ ông Trời:
“Đã thương,
cho trót, cho mời… anh lên”.
Sa mù
Sa mù mị giấc
trăm năm
Thiên thu con
nhện thay tằm lưới đan
Cánh chuồn nhân
thế ngỡ ngàng
Bên kia tơ võng
gọn gàng nỗi đau!
Không hẹn lại
Khi mặt trời
nhảy múa
Ta hoảng hốt ôm
nhau
Tình đan thành
khúc lụa
Đùm bọc những
thương đau!
Khi mặt trời
nhảy múa
Ta nói gì với
nhau?
Hẳn không là
đao, búa…
Không hẹn lại
mai sau.
Mặt trời chưa
nhảy múa,
Ta đã lắm
thương đau.
Đợi chờ chi
“khúc lụa”
Mới an ủi
lòng nhau!
Gió
Gió về lạnh
nẻo phù vân
Hoang mang
em đứng cõi gần chiêm bao.
Tương tư
tiền sử chạm vào
Bỗng em hóa
gió thì thào bên anh
Vi vu rót mật
trong lành
Hồn em chưa dệt
đã thành lưới giăng!
Không thể
Trả lại cho đất
trời
Những gì đã vay
mượn.
Nhưng không trả
cuộc chơi,
Dẫu bên lề tâm
tưởng.
Trả lại cho
người đời
Những của ngon vật
lạ.
Nhưng tình,
không thể trả
Dẫu chưa trao
nửa lời.
Trả lại cho
lòng ta
Những gì đã mơ
ước.
Nhưng không thể
trả được,
Dù một
thoáng, bay xa!
Tình bầu với
bí
“Bầu ơi thương lấy bí cùng
“Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”
Bầu ơi, nghe bí thở than
Dù hôi dù nhám, cũng giàn với nhau.
Bí ơi, ta thấy lòng đau
Tình ta với bí như cau với trầu.
Cau với trầu là tình đầu muôn thuở
Trầu với cau, ai gỡ cho đành!
Cau trầu một miếng, duyên lành
Trầu cau một miếng, kết thành lứa đôi.
Hai ta một nhám, một hôi.
Hai ta khác giống, nhưng rồi lại thương.
Hai ta chung lối, chung đường
Đứa sẻ áo mặc, đứa nhường cơm ăn.
Thách ai thương mến cho bằng
Tình bầu với bí mãi vằng vặc… soi!
Tạ tội
Xin chân thành tạ tội
Tội bé nhỏ tầm tay
Và ngắn ngủi tháng ngày
Mà tâm tình vướng rộng…
Xin cúi đầu tạ tội
Trước hết với mẹ, cha
Với toàn thể ruột rà
Tôi (như) vô tình tệ bạc!
Thưa với đất vườn sau
Nơi ta đã gởi rốn
Nơi ta đã chôn nhau…
Vẫn chưa về thăm được!
Thưa lối mòn ngõ trước
In đậm dấu học trò
Nổi trôi đời xuôi ngược
Thân phận của bèo, tro...!
Tội, chất chồng những tội
Vì ta, ai phải nhớ
Vì ta, ai phải thương
(Thôi), xin đừng nhớ, thôi thương.
Xin cúi đầu tạ tội
Thầy cô giáo kính thương
Dùng roi mà quở mắng
Để cả đời vương vương…
Với tầm tay bé nhỏ
Trả không nổi nợ đời
Tấm thân còn thiếu sót
Huống chi người, người ơi!
Với tháng ngày ngắn ngủi
Được Huế, mất Qui Nhơn
Gần Sài Gòn, phải xa Đà Lạt
Còn Cần Thơ, Phan Thiết, Nha Trang..?
Xin chấp tay tạ tội
Cùng bè bạn mến thân
Những vu vơ hờn dỗi
Dù cho chỉ một lần.
Xin nghiêng mình tạ tội
Với người lỡ yêu thương
Đưa nhau vào ký ức
Từ tạ nhau… nửa đường!
Bởi thương mà phải khổ
Bởi nhớ phải bâng khuâng
Phải chi là sỏi đá
Cho đời bớt bận tâm.
Phải chi là sỏi đá
Để chẳng biết thương yêu
Và cũng không thù hận
Nhẹ, đẹp… biết bao nhiêu!
Ôi! Những gì lưu luyến
Rồi cũng quẳng lại sau
Ra đi là… giã biệt
Một “đáp số” như nhau!
Mơ ước
Ngày xưa thường mơ ước
Mơ ước chẳng cao xa
Ngoài vườn, thật nhiều
hoa
Trong nhà, thật nhiều sách.
Ngày nay thì mơ ước
(Không biết có cao xa?)
Mỗi người, một cành hoa
Mỗi người, một cuốn sách.
Nhận diện
Đường không xa,
Dù non cao hay biển cả.
Tình không xa,
Dù rơm rạ hay lâu đài…
Khi đã nhận biết mình
là ai.
Để ươm tình
người
Em ngồi nhẫm tính thời gian
Chi cho cái én bàng hoàng cánh bay!
Ngại ngùng nói chuyện tháng ngày
Nói “xưa”, cũng lặp; nói “nay”, cũng thừa.
Vẫn là ngôn ngữ ngàn xưa
Lời nào mới lạ, phải “thưa” với “trình”?
Dẫu ngồi nói chuyện ân tình
Vẫn trăng gió ấy, vẫn “mình với ta”!
Nói gần, nói rộng, nói xa…
Những lăng nhăng ấy, những ba hoa đời.
Văn minh, bay vút tầng trời
Lòng nhân ái lại bỏ rơi, đắm chìm!
Cùng anh, góp lại con tim
Kết thuyền vượt biển, đi tìm người thương.
Cùng anh, nối lại con đường
vòng quanh trái đất để ươm tình người.
Tàu địa cầu
Con tàu vô định quay quay
Khách trên tàu cũng “quay quay” với mình!
Tàu quay, chẳng biết lộ trình
Khách quay, cũng chẳng biết mình quay đâu?
Lỡ rồi, một chuyến địa cầu
Tàu còn chuyển bánh, “trên tàu”, phải đi.
Hành trang chưa kịp sắm gì
Lên không mục đích, chuyến đi chẳng ngờ
Xuống, lên… chẳng biết ngày giờ
Xuống, lên… cũng chẳng biết bờ bến đâu!
Lỡ rồi,ta phải dìu nhau
Tiếp đi cho trọn chuyến tàu như mơ…
Chia ly rồi cũng bất ngờ
Sẵn sàng tay đó để giơ vẫy chào.
Tha phương
Chẳng vì “cầu thực” cũng “tha phương”
Chẳng cắt lòng ra cũng “đoạn trường”
Chốn cũ vẫn đây bao luyến nhớ
Quê xưa còn đó những thân thương
Sáng ra đợi bạn cùng mưa nắng
Chiều xuống trông người với khói sương
Có nếm mùi đời mới hiểu được
Thế nào là khách “bỏ” quê hương!
Huế ơi
Lòng thương mến Huế tự bao giờ?
Mỗi thoáng mưa buồn, mỗi ngẩn ngơ
Mỗi bận Thu sang, se lạnh nhớ…
Chút gì cho Huế, buổi ban sơ
Mưa Thu
Bây giờ trời đã vào Thu
Ngoài mình chắc đã mưa mù vây quanh?
Giá còn có được “người thân”
Mình về với họ xếp dần lá rơi…
Nghe gì trong lá lá ơi
Nghe như lá có nói lời… chia xa!
Giọt buồn lành lạnh bay qua
Mới hay lá khóc, ngỡ là mưa thu!
Lặn lội
Đàn chim về núi ngủ rồi
Nắng chiều cũng tắt đỉnh đồi cao cao
Ai còn lặn lội bờ ao
Tay bèo, tay ốc… tay nào nữa không?
Một tay lặn lội cho chồng
Một tay lặn lội cho con ấm lòng.
Những bèo, những ốc, những rong
Những em lặn lội, quên lòng của em!
Ngẩng lên, đêm đã vào đêm
Đường về, bèo ốc, ướt mềm… yêu thương.
Hạt cơm ký
túc xá
Thuở bé, được mẹ thương
May cho quần áo mới
Cầm tay dắt đến trường
Giờ tan, trước cổng đợi.
Càng lớn mẹ càng thương
Thư rất đều, viết vội
Tiền quà, gởi không nổi
Chỉ cho đủ tiền trường!
Mẹ, tảo tần đĩa cá
Ba, lặn lội bát cơm
Hạt cơm ký túc xá
Vừa ngọt lại vừa thơm
Hạt cơm ký túc xá
Vừa ngọt lại vừa thơm
Thơm mùi da nắng cháy
Ngọt sữa mẹ chào đời.
Ngày nao xong đại học
Đón con về thành công
Chắc mẹ mừng mẹ khóc
Và con cũng chạnh lòng…
Chia xa
Đò hờn bỏ mặc bến xưa
Em về bên ấy… ai đưa qua cầu?
Bến hờn thức trắng đêm thâu
Phải chăng đôi ngả… bởi cầu, chia xa!
Tình thầy cô
Ai trao cây bút con cầm
Ngón tay ai sửa khỏi nhầm ngón tay?
Trắng trong trang giấy buổi đầu
Ai cùng con vẽ nét sâu vào đời?
Rồi từ đó, con vẽ vời
Ung dung con bước vào trời “bút nghiên”.
Người ban giây phút đầu tiên
Chẳng ưu tư đến nỗi phiền lãng quên!
Rồi từ đó, con lớn lên
Thay nhau, ai đã ngồi bên, nửa đời?
Cùng con cặn kẽ từng lời
Cùng con phân giải cái vơi cái đầy
Cùng con cái dở cái hay
Cái chân đã đạp, cái tay chưa sờ…
Cùng con trong những ước mơ
Mơ đời trong trắng như tờ trắng trong
Cùng con sung sướng trong lòng
Khi con đã đạt ước mong của người
Cùng con từng cái mỉm cười
Từng câu văn ngắn, từng lời giải hay
Từng hàng chữ viết ngay ngay
Từng con số nhỏ trình bày suy tư?...
Thuyền đời trên bể lắc lư
Ai nhìn định hướng nhân từ, thuyền đi?
Khối lòng trắng, chửa có gì
Người trao trí tuệ con làm hành trang
Bước đi những bước vững vàng
Người vui thú tiễn, huy hoàng biết bao!
Trông theo, không dám vẫy chào
Ngùi ngùi từng bước, nao nao từng lời…
Tình đời sao nặng thế đời?
Đời bao nhiêu nặng mà tình nặng thay!
Sài
Gòn cũng lạnh
Sài Gòn cũng lạnh, em ơi
Chẳng riêng ngoài ấy của thời mình xưa.
Sài Gòn cũng lất phất mưa
Khi da diết nhớ, lúc lưa thưa buồn
Sài Gòn cũng đổ mưa tuôn
Cũng đe dọa bão, cũng chuông ngân dài
Cũng trầm mặc bước những ai
Có ưu tư với chuỗi dài tháng năm…
Em còn nhớ, hãy về thăm
Mai kia đừng hẹn, kẻo nhầm lối đi!
“Chúng mình còn một chút gì
để thương để nhớ, để ghi tạc lòng”…
Chờ con, đợi cháu… e “xong”
Chúng quên, chúng lạ, chúng mong khác
mình!
Sài Gòn cũng biết lặng thinh
Để nghe mình nói với mình đêm trăng.
Khai bút
Khai bút đầu Xuân, khai bút chơi
Cùng người mừng chúc một đôi lời
Chúc em nhỏ tuổi thêm sinh lực
Mừng cụ cao niên tiếp sống đời.
Ước những “tao nhân”năm cõi đất
Mong bao “mặc khách” bốn phương trời
Cùng nhau sớm có ngày tao ngộ
Sưởi ấm lòng nhau, ước thế thôi.
Niềm vui
Mong những yên vui đến mọi nhà
Mong con cái tốt, tiếng thơm xa
Kính yêu cha mẹ trong nồng thắm
Phụng dưỡng ông bà với thiết tha
Thương mến anh em, lòng nhẫn nhục
Dắt dìu bè bạn, ý thăng hoa…
Thầy cô, quí trọng, vâng lời học.
Nhân ái hàng đầu giữa chúng ta.
Ký ức
Ai cũng thế, nếu có lần xa xứ
Hiểu thêm rằng thương nhớ nghĩa là sao
Bóng quê hương rất tha thiết, ngọt ngào
Theo máu đã len vào từng thớ thịt.
Nhớ bụi cỏ, nhớ hàng me, khóm mít…
Nhớ những gì từng bước dấu chân qua!
Ai cũng thế, nếu có lần xa mẹ
Nhớ lằn roi, nhớ chuyện kể… một thời.
Nhớ những chiều, quay quắt lắm, con ơi
Nếu con đã có lỡ lời, mẹ giận
Nỗi đau ấy, dẫu một đời ân hận
Chẳng xóa mờ dấu ấn của ngày xanh!...
Ai cũng thế, nếu xa rồi, trường cũ
Nhớ thầy cô, nhớ bạn hữu, sân trường
Nhớ biết bao những buổi sáng mờ sương
Và những lúc mưa nhiều, trễ học!
Những sửa phạt, dẫu rằng con đã khóc
Sẽ đưa vào ký ức thuở học trò
Nếu vì con, thầy cô đã âu lo
Ray rứt ấy mãi dày vò tâm khảm
Nếu vì con mà bè bạn không dám
Tỏ những gì trong đám chẳng được vui
Thầm kín ấy khiến con lắm ngậm ngùi
Khi tay bắt để nói lời “tạm biệt”!...
Ai cũng thế, cái trong tay “như bỏ”
Khi mất rồi vàng võ sầu đau
Ai cũng thế, nếu không ươm từ nhỏ
Sẽ lấy gì gặt hái… ở mai sau!
Tà áo trắng
(Theo lời
một người kể)
Áo trắng còn bay trong nắng mai
Hãy gìn giữ áo trắng lâu dài
Đừng theo gót chị mà ray rứt
Lỡ để bụi đường sớm bám vai!
Áo trắng ngày xưa chị mất rồi
Một chiều cứ ngỡ… đã xa xôi
Chị tin tưởng tặng cho người ấy
Cái tuổi hồn nhiên, dễ cuốn trôi…
Áo trắng ngày xưa chị mất rồi
Chỉ vì kiêu hãnh, chỉ vì “tôi”
Tôi là rực rỡ, là sao sáng,
Là rất khôn ngoan, là “biết rồi”!...
Áo trắng còn bay, hãy giữ gìn
Giữ cho màu trắng mãi nguyên trinh
Đừng ngây thơ quá, đừng buông thả
Thận trọng mà đi, dẫu tự tin.
Giữ áo làm sao mãi dễ thương
Khi rời ghế học, cất vào rương
Cho màu trắng đẹp như ngày ấy
Làm của hồi môn, tặng “bạn đường”.
Nát lòng
Đã thôi thời bom đạn
Vẫn xé nát lòng nhau
Người đi bỏ lại phía sau
Mẹ già ôm chặt hàng cau…
khóc chiều!
Dặn dò
Nhìn theo điệu cánh chim non
Sau lưng chiếc tổ chỉ còn bâng khuâng
Chim ơi, vui hãy cành gần
Chớ mơ trời rộng, chớ cần cành cao
Một mai, chầm chậm, không sao
Khi chim vững cánh, cành cao hãy còn.
Bao la nước nước non non
Trời xanh
nhẹ gió, vườn hồng nở hoa
Điệu ru
đôi cánh gần xa
Trời xanh
thêm rộng, vườn hoa thêm hồng.
Kịch
Thấy người
vui
trong vai
tuồng người diễn
rất huy
hoàng
khi xuất
hiện trước đám đông…
Ta yên
lòng.
Không cần
giải thích.
Kịch.
Thật lòng
Mang lòng
mà trải ra phơi
Ai chưa
“trải” được, chưa “chơi” được lòng.
Dù đen, dù
đỏ… cũng đời
Dù chua,
dù ngọt… cũng “phơi” cho người.
Thật lòng
chẳng sợ lòng cười
Cứ “phơi”,
cứ “trải”… màu, mùi cũng bay.
Cái gì còn lại trong tay
Sẽ là cái đẹp những ngày bên nhau.
Tình chiều
Gặp nhau cuối quãng đường chiều
Tính toan chi cũng thêm hiu hắt lòng!
Gặp người, thêm một cầu mong;
Thêm người, thêm một cái vòng quẩn quanh.
Như sương muộn ngủ đầu cành
Cho nhau một giọt long lanh… cũng vừa!
Tiếng chuông
Cứ sáng sáng Chủ nhật
Nàng lặng lẽ đi qua
Tôi âm thầm bắt bóng
Rồi mơ ước cao xa…
Cứ sáng sáng Chủ nhật
Nàng hướng về tháp chuông
Tôi trông theo từng bước
Rồi sao lại… thấy buồn!
Nhưng bây giờ đã mất
Hình ảnh cô em đi
Tiếng chuông còn mời gọi
Người ơi có nghe gì?
Hoàn nguyên
Cũng đà đáo hạn vốn mình vay
Thân xác hoàn nguyên, sắp đến ngày.
Thuở trước vốn vay đơn giản thế
Bây giờ nợ trả nặng nề thay!
Lãi lời tính lại đau đầu óc
Thâm lạm xem ra tối mặt mày…
Kết toán cuộc đời, kinh ngạc quá
Hoàn nguyên, chẳng lẽ trắng hai tay?
Đong đưa
Đong đưa cánh én một mình,
Tuổi xuân kia đã vô tình lên cao.
Đong đưa một chiếc lá nào
Nhả cành, vĩnh viễn, rơi vào đêm sương!
Ghẹo
Em về gánh nắng theo chi
Bỏ mây gom lại dấu đi chân chiều
Gió hờn trải mỏng cô liêu
Những vàng khô rụng ghẹo yêu thương thừa
Lời buồn văng vẳng xa đưa
Râm ran dĩ vãng cũng vừa trổ bông.
Cầm tay mẹ
dắt
Cầm tay mẹ dắt con đi
Mừng thay con biết tự đi bước đầu!
Cầm tay mẹ dắt qua cầu
Cho con thấy được thẳm sâu dòng đời.
Ngày chập chững chạy rong chơi
Mẹ theo nhắc mãi từng lời thương thương.
Cầm tay mẹ dắt qua mương
Cho con hiểu được nẻo đường ngày mai.
Đưa con đi quãng đường dài
Cho con ý niệm tương lai dạt dào.
Đưa con dạo đỉnh đồi cao
Tâm hồn con lớn, mong cao như đồi.
Đưa con ra ngắm biển khơi
Mong lòng con cũng biển trời bao la.
Chỉ con từng đóm ngân hà
Gợi con ý thức “hằng hà” suy tư…
Mong con khôn lớn, hiền từ
Và mong hiểu được thực, hư… cuộc đời.
Vầng trăng
về muộn
Tìm trong vài giọt âm thanh
Chừng nghe như có ý lành lạnh bay
Hoang vu kết sợi tháng ngày
Mang mang dòng nhớ, hay hay lời cười
Ai qua trước ngõ hay người?
Thì ra tiếng gió thầm thì ghẹo chơi!
Rộn ràng từng đóm sao trời
Bàng hoàng từng nhịp tim hồi hộp đưa…
Ngoài kia sương đuổi
hơi mưa
Một căn phòng trống cũng vừa suy tư
Vầng trăng về muộn vàng hư
Và cô hàng xóm ngủ từ đầu hôm.
Chiều nắng
cuối năm
Nắng chiều buồn lắm em ơi
Vườn hoang đâu dám nhận lời nhắn thăm
Ngồi nhìn tay trắng cuối năm
Chua cay riêng uống oái oăm cuộc đời!
Cánh chim nhỏ bay ngàn khơi
Có mang giúp hộ lên trời niềm riêng?
Có ta cũng chẳng ích gì
Không ta cũng chẳng hại chi gian trần.
Hỡi người bạn, gọi là thân
Giùm ta tính thử mấy lần thương đau…
Vết cũ
Tìm về vết cũ của thời gian
Của mấy mươi năm mãi bẽ bàng
Trở gót phiêu lưu, lòng Hạ khuất
Dừng chân hồ hải, tuổi Xuân sang!
Tương lai thấp thoáng như hờn tủi
Dĩ vãng chập chờn tựa thở than…
Hỡi bạn cố tri, cùng thử hỏi
Có ai xếp gọn khối tơ vàng?
Một nửa
Nửa đời phiêu bạt chim bay
Nửa hồn hoang dại lưu đày tháng năm
Nửa tâm tư khổ thân tằm
Nửa duyên kiếp cũng kết nhằm đau thương
Nửa phần mộng cũng lạc đường
Nửa tình nỡ khéo để vương vấn tình!
Những mất
Mất rồi cái tuổi của ngây thơ
Cái tuổi buồn vui lắm bất ngờ
Mất thuở mẹ chê “thằng bé dốt”
Qua thời anh mắng “cái cu khờ”…
Biết bao mơ ước, dù đơn giản
Rất lắm trầm tư, dẫu ỡm ờ…
Một chút tình đời trôi dạt mãi
Lẽ đâu tóc trắng… lại là bờ?
Hoa bằng
lăng
Em là rừng xanh
Anh là bằng lăng, danh mộc.
Giờ… bằng lăng trơ gốc!
Thương nhớ rừng
Cũng mọc mấy chồi hoa.
Chim non
Chim non có tội gì đâu
Em phá chiếc tổ cho rầu thân chim!
Véo von mẹ cất tiếng tìm
Từng cành mỏi cánh… biệt tin con rồi
Nào hay con đã làm mồi
Cho đàn kiến dại sục sôi chia phần!
Nỉ non vọng tiếng phân trần:
“Con ơi, con hỡi… mẹ cần có con”.
Tội gì mà phạt chim non
Mà treo chim mẹ héo hon đầu cành?...
Đừng buồn thiển
cận
Có gì còn lại với thời gian
Chẳng lẽ xương khô với xác tàn?
Chẳng lẽ mong manh vài câu nói
Hay là đôi chút tiếng tăm vang?...
“Tất cả” còn đây, em biết không?
Tấm thân biến dạng, dẫu đau lòng;
Tinh thần siêu việt, còn đâu đó
Và cả lương tri… giữa quãng không.
Kìa, ớt tàn đi, để vị cay
Hoa khô, hương nọ vẫn còn bay
Nát thân mía nọ cho đời ngọt…
Không lẽ là người, lại “trắng tay”?
Xin đừng mặc cảm “mất” mà
chi
Toàn vẹn đời ta chẳng mất gì
Không lý thua xa loài thảo dã?
Chúng còn tồn tại huống hồ chi…
Em mãi “tìm xa” quên bẵng mình
Hãy nhìn trở lại để tôn vinh:
Cái “hằng hữu” ấy trong ta đấy
Mãi mãi còn ta cõi muôn hình.
Chắc chắn rằng ta tồn tại thôi
“Tồn” trong dạng thể tựa “xa xôi”
Mắt trần không thấy nhưng ta thấy
Chỉ có “xa xôi” với mắt “đời”…
Chắc chắn một ngày sẽ gặp nhau
Đừng buồn thiển cận để mà đau
Em ơi, hãy thấy ta hằng hữu
Vui sống cùng nhau, cả trước, sau.
Đêm súng nổ
Nếu đêm nay, hai giờ, em còn thức
Nghe trăng buồn, hậm hực, khóc quê hương
Nghe trăng nghiêng, nửa mảnh, hận sa trường
Sầu khắc khỏai, máu xương vùng giới tuyến
Em sẽ thấy chém nhau vô điều kiện
Sẽ rùng mình theo tiếng đớn đau rơi
Sẽ được trông
khói lửa ngập khung trời
Ta đang sống, đang chơi vơi niềm tủi cực…
Nếu đêm nay, hai giờ, em còn thức
Sẽ nghe lòng rạo rực khóc quê hương
Sẽ nghe xương cọ xát chốn sa trường
Và máu bám hơi sương thành núi lửa…
Hay đêm nay chỉ còn riêng hai đứa
Hai nơi buồn chan chứa những đau thương
Hay đêm nay đổ vỡ cả thiên đường
Nên anh thấy sầu vương nơi… đáy mộ!
Điêu tàn
Chiều đã xuống trên những mồ vô chủ
Loài diều hâu, ác thú, viếng thay người
Con chó vàng thơ thẩn kiếm xương tươi
Và lũ quỷ sặc cười, say lảo đảo…
Những xác lạnh, không người đi khai báo
Còn nằm bên bát gạo mới vay về
Nắng trong vườn tiếc rẻ kéo lê thê
Làm rõ mặt ê chề trăm vũng máu!
Chiều đã xuống trên con đường lở lói
Kìa… ai đang đứng gọi bên kia bờ
Cô lái đò thông cảm song làm ngơ
Gạt nước mắt, bảo chờ trưa mai đã!...
Nội
Mây dăng trăng trắng đỉnh đèo
Như vừng tóc Nội cheo leo tuổi đời!
Gió lành vọng mát biển khơi
Nâng niu tình Nội trong lời run run…
Một đời, Nội đã đắp vun
Công cao đức cả, cháu con ghi lòng.
Dạo vườn, dáng Nội cong cong
Em theo gót Nội, thấy lòng nao nao
Một mai Nội khuất, thì sao?
Thì trời đất cũng như nhào đổ theo!
Lệch màu
Tương tư màu tóc em bay
Anh bôn ba chọn vải may áo mình
Vội vàng chút mộng thư sinh
Áo may chưa kịp mà tình pha sương…
Em giờ chắc cũng thôi thương
Tóc anh màu áo sân trường em…xưa.
Tội tình chi bởi gió mưa
Chi cho màu cũng không vừa ý nhau!
Anh chị em
Mẹ ngồi nghĩ một ngày kia
Nghĩ từ cục máu mẹ chia nhiều phần.
Mỗi phần là một xác thân
“Xác thân” không thể không cần “xác thân”.
Mẹ ngồi mẹ ước “mỗi phần”
Biết suy như mẹ, đâu cần mẹ lo!
Mẹ thương nên mẹ dặn dò
“Mỗi phần” chớ nỡ dày vò “phần” nhau.
Mẹ thương nên mẹ quặn đau
Ước gì “cục máu” mai sau “vẫn tròn”.
Mẹ thương từng mỗi một con
Các con thương hệt “máu còn chưa chia”.
Chừng như não
lòng
Não lòng con lắm phải không con?
Chưa hẳn chiều nay gạo chẳng còn
Chảo bắp trái mùa, từng hạt bổ
Soong trà sai điệu, mỗi tô ngon
Cao lương tứ hải, so không kém
Mỹ vị năm châu, sánh chẳng hơn…
Một miếng khi cần là miếng quí
Tự hào còn được chút lòng son.
Lưu luyến
Đưa em qua dốc đường về
Nghe lòng quạnh quẽ bốn bề lặng thinh
Ai ru khúc hát ân tình
Như lời của mẹ ru mình ngày xưa…
Đưa em qua dốc đường mưa
Lòng như chan chứa những mưa của lòng
Ai ngồi bên cửa chờ mong
Như hình ảnh mẹ xót lòng… trông con!
Công người
Ai đem vất vả lên đồng
Để cho ruộng lúa đơm bông chín vàng?
Tay người, bát gạo trắng non
Cho ta những bát cơm còn mồ hôi.
Ai cho cái chiếu, cái nôi
Cái chăn đêm lạnh, cái nhà ngày mưa
Ai cho cái áo em vừa
Con đường đi sớm về trưa cùng người?
Từng cành, từng đóa xinh tươi
Ai tô cái đẹp, nụ cười thêm duyên
Lững lờ mạn sóng đưa thuyền
Ai ưu ái tiễn khách miền sông xa
Một vùng mây nước bao la
Giọng ai hát đó, cho ta nhẹ lòng?
Rừng cao vời vợi nhớ mong
Những trang sách nhỏ, dẫn lòng lên cao.
Nắng về từng sợi xôn xao
Nón ai che mát má đào ngày xuân?
Đường kim, mối chỉ ngập ngừng
Phải chăng thương vải, thợ dừng tay khâu
Sương chiều nhẹ xuống hàng dâu
Ai nuôi lá mượt cho bầu tơ thơm?
Thương mùi rạ, nhớ mùi rơm
Trong ta thơm tỏa mùi thơm của người.
Chung sống
Mẹ đưa con mẹ về làng
Con reo vui nhặt lá vàng, lá khô.
Mẹ đưa con đến bờ hồ
Để xem con giếc, con rô… thế nào.
Quanh năm lũ lá xạc xào
Quanh năm lũ cá lao xao từng đàn.
Con về níu lại thời gian
Đừng cho cát bụi miên man tuổi đời.
Lá rơi, lìa cội, lá rơi
Để cây nuối tiếc một thời bơ vơ…
Từng đàn, lũ cá ngẩn ngơ
Quanh quanh, lội lội, khi bờ khi khơi
Vài con én nhỏ tung trời
Hồn xuân phảng phất như mời gọi xuân…
Cuộc đời chừng đã lên khung
Những nhỏ nhoi ấy… biết chung sống đời.
Chia sẻ
Em cũng như ta, thiếu rất nhiều
Nhưng đời còn đó chút thương yêu
Là bao hy vọng tiềm năng sống
Như lữ khách bên bếp lửa chiều…
Em cũng như ta, khát chút tình
Những lòng nhân ái, ánh bình minh
Niềm tin cuộc sống đang bừng sáng
Sưởi ấm lòng nhau, có chúng mình.
Em cũng như ta, như mọi người
Mong đời trải đẹp nụ cười tươi
Thì đây, đời đẹp, đời đem đến
Cho mỗi một ta một nụ cười.
Em cũng như ta, như mọi người
Trái tim hừng thắm sắc hồng tươi
Nhẹ tay chia sẻ và san sớt
Quà tặng cho nhau: nửa miệng cười.
Em cũng như ta, bước giữa đời
Dẫu rằng nắng đổ, dẫu mưa rơi
Dẫu cơm áo thiếu hay thừa thãi
Cũng khó rời nhau, đấy… em ơi!
Đêm lạnh
Bé đi đâu đó, bé ơi?
Đêm nay mưa lạnh, đội trời… mà chi!
Bé ơi, ai dẫn bé đi?
Áo quần tơi tả tìm gì trong đêm
Giờ này thiên hạ giấc êm
Thôi đừng bước nữa, lòng thêm chạnh lòng!
Sờ ta, ta chỉ có lòng
Áo ta rỗng túi, nên lòng thêm đau…
Mượn hè ngồi tạm bên nhau
Cho qua đêm lạnh, sáng sau sẽ bàn.
Tết Tiên 1
(chúc tết)
Năm nay mừng tết chốn thiên đình
Xin gởi lời thăm các đệ huynh
Dẫu cách non cao, đây trọn nghĩa
Dù xa dặm thẳm, đấy chung tình.
Bên đời bầu bạn, câu “tâm phúc”
Trong đạo vợ chồng, chữ “tiết trinh”.
Tết đến, trần gian muôn nguyện chúc
Chúc tài, chúc đức, chúc thăng, vinh…
Tết Tiên 2
(thăm tết)
Làm ăn dưới thế đã ra sao?
Tết đến, cùng đây thử tính nào.
Hạ giới rộn ràng, bao bánh thịt
Thiên cung yên tĩnh, lắm trăng sao…
Se sua áo mới, đi mừng chúc
Mụ mẫm chồi cao, cúi vẫy chào.
Tiên cảnh ngại dùng hàng thế tục
Chẳng vì ngại giá của hàng…cao!
Mách nhỏ
Nói nhỏ để em nghe
Xưa nay anh e dè
Không dám mách bảo hết
Xin đừng nói lại nhe.
Trước hết, về vũ trụ
Tất cả các tinh tú
Chẳng cái nào định tinh
“Định” là tiêu cả lũ.
Tại mỗi một hành tinh
có sự sống như mình
Nhưng trong dạng thể khác
Mắt ta không thể nhìn.
Trái đất này sẽ tan
Nhưng vũ trụ lại càng
Thêm nhiều tinh tú mới
Điều ấy quá rõ ràng.
Chúng ta lại gặp nhau
ở một nơi không màu
nơi ánh sáng dừng lại
chấn động dừng theo sau.
Biết rất rõ nơi ấy
Ngôn ngữ khan hiếm thay
Không có lời diễn tả
Làm sao để giãi bày!
Trở lại chuyện loài
người
Tại sao ít tiếng cười?
Tuy rằng có tiến bộ
Nhưng tiến bộ chưa vui!
Chắc em đã hiểu rồi
Ngôn ngữ vẫn thế thôi
Đạo đức thì không tiến
Nên đành khổ… em ôi!
Các tiến bộ khoa học
Không ru được tiếng khóc
Em ngẫm lại mà xem
Đừng buông lời trách móc…
Nhân loại sẽ yên vui
Khi đã được mọi người
Nhận thức đúng hạnh phúc
Đó, đây… rộn tiếng cười.
Đó đây rộn tiếng cười
Khi nhận biết loài người
Từ xưa vẫn là một
Được vậy, sẽ vui tươi.
Còn về chuyện thần linh
Chưa phải việc chúng mình
Bàn cãi chi cho bận
Cứ thế, giữ niềm tin.
Nhắc lại cho em hay
Khắp trên mặt đất này
Có đủ để vui sống
Miễn đừng đứng khoanh tay.
Điều này phải thuộc làu
Và thông báo cho nhau
“Loài người không phải chết”
Đừng hiểu lệch: khổ đau!
Điều ấy phải thuộc làu
Phải báo kịp cho nhau
“Tất cả đều còn đó”
Tất cả lại gặp nhau.
