Xưa
“gánh tình ra bán chợ trời”
Có
người thiếu nữ định mua chơi
Dừng
chân toan hỏi bao nhiêu đấy
Rồi
lặng lẽ đi… chẳng một lời!
Thiếu
nữ về nhà lại ngẩn ngơ
Tiếc
tình tiếc cả mấy vần thơ:
“Dành
riêng em đọc, đừng đem bán
Kẻo
uổng thơ anh… gió bụi mờ!”
Rồi
thiếu nữ khôn! Chẳng kém ai
So
hơn tính thiệt chuyện lâu dài:
“Thơ
xưa vẫn đấy, em không đọc
Chẳng
bán mua gì, cũng nhạt phai!”
Giờ
đành gồng gánh bán muôn phương
Rao
bán ngày đêm khắp phố phường
Đến
tận sông, hồ, khe, suối, lạch…
Một
vần thơ rụng đáy yêu thương.
Một
vần thơ rụng đáy yêu thương
Hấp
hối từ lâu nỗi thế thường
Cấp
cứu giùm thơ, ai đó kẻ
Lòng
còn sót lại chút tơ vương…
Tính
mãi không ra cũng phải liều
Chẳng
chờ gia vị của hành, tiêu…
Hốt
thơ trộn với tình ta vậy
Rao
đổi lưng ly… xin xỉn chiều!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét