(Theo lời một người kể)
Áo trắng còn bay trong nắng mai
Hãy gìn giữ áo trắng lâu dài
Đừng theo gót chị mà ray rứt
Lỡ để bụi đường sớm bám vai!
Áo trắng ngày xưa chị mất rồi
Một chiều cứ ngỡ… đã xa xôi
Chị tin tưởng tặng cho người ấy
Cái tuổi hồn nhiên, dễ cuốn trôi…
Áo trắng ngày xưa chị mất rồi
Chỉ vì kiêu hãnh, chỉ vì “tôi”
Tôi là rực rỡ, là sao sáng,
Là rất khôn ngoan, là “biết rồi”!...
Áo trắng còn bay, hãy giữ gìn
Giữ cho màu trắng mãi nguyên trinh
Đừng ngây thơ quá, đừng buông thả
Thận trọng mà đi, dẫu tự tin.
Giữ áo làm sao mãi dễ thương
Khi rời ghế học, cất vào rương
Cho màu trắng đẹp như ngày ấy
Làm của hồi môn, tặng “bạn đường”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét